Tuesday, May 31, 2011

Cuộc thăm viếng thánh thiện

Hồi ấy, bà Maria vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giuđa. 40Bà vào nhà ông Dacaria và chào hỏi bà Êlisabét. 41Bà Êlisabét vừa nghe tiếng bà Maria chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần, 42liền kêu lớn tiếng và nói rằng: "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. 43Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này? 44Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui sướng. 45Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em."
46 Bấy giờ bà Maria nói:
"Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa,
47 thần trí tôi hớn hở vui mừng
vì Thiên Chúa, Đấng cứu độ tôi.
48 Phận nữ tỳ hèn mọn,
Người đoái thương nhìn tới;
từ nay, hết mọi đời
sẽ khen tôi diễm phúc.
49 Đấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả,
danh Người thật chí thánh chí tôn!
50 Đời nọ tới đời kia,
Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
51 Chúa giơ tay biểu dương sức mạnh,
dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
52 Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
53 Kẻ đói nghèo, Chúa ban của đầy dư,
người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
54 Chúa độ trì Ítraen, tôi tớ của Người,
55 như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì Người nhớ lại lòng thương xót
dành cho tổ phụ Ápraham
và cho con cháu đến muôn đời."
56 Bà Maria ở lại với bà Êlisabét độ ba tháng, rồi trở về nhà. (Lc 1, 39-56)


Thánh Luca thuật lại một cuộc thăm viếng thánh thiện, sinh ra nhiều hoa trái thánh thiện: Người đi thăm là Đức Maria, kẻ đang mang Chúa Giêsu trong lòng, kẻ “có phúc hơn mọi người nữ”, và có phúc bởi vì đã tin. Bởi thế người được thăm đã lãnh nhận những hồng ân cao cả: Bà Êlisabét đã nói “Bởi đâu tôi được diễm phúc là Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi như vậy!”.
Trong cuộc sống xô bồ ngày nay, chuyện đi thăm viếng nhau ngày càng ít dần. Nhất là những người sống nơi thành thị. Có khi hai người ở sát nhà nhau mà không gặp nhau suốt cả tháng trời. Tình nghĩa láng giềng ngày càng lợt lạt, thay vào đó là đèn nhà ai nhà nấy sáng, sống chết mặc bay. Linh mục Azevedo nhận xét: ngay cả những tu sĩ ở cùng một cộng đoàn mà nhiều khi chỉ sống bên cạnh nhau chứ không phải sống với nhau. Câu chuyện Đức Mẹ lặn lội đường xa đến thăm và giúp đỡ bà Êlisabét là một lời nhắc nhở những người sống cạnh nhau hãy nhớ đến nhau.
Ngược lại, có những người thăm viếng nhau hàng ngày, mỗi ngày bỏ rất nhiều thời giờ để nói chuyện cà kê dê ngỗng với nhau hoặc ngồi lê đôi mách. Việc họ thăm viếng nhau chẳng những không giúp ích gì cho nhau mà còn làm dịp tội cho nhau và là dịp để nói xấu người khác. Đức Maria đến với Bà Êlisabét đã mang lại cho bà nhiều ích lợi tích cực: giúp đỡ bà trong những ngày chuẩn bị sinh nở, và nhất là mang Chúa đến cho bà. Tôi xét lại những cuộc thăm viếng của tôi xem: Tôi có mang Chúa đến cho người tôi thăm không? Những điều tôi nói có phải là Tin Mừng khiến người tôi thăm được bình an và hạnh phúc hơn không?
Magnificat là bài ca của những người khiêm tốn biết thân phận hèn kém của mình nên hoàn toàn cậy dựa vào Chúa và nhờ đó mà được Ngài làm nơi mình những việc trọng đại. Ta hãy đặt mình vào tâm tình của Đức Mẹ và cùng với Người hát lên bài ca tuyệt vời này.
Một tổng thống có những cuộc thăm viếng thường xuyên những người lính tại một bệnh viện. Ông đi từ phòng này tới phòng khác, khích lệ và cảm thông với những bệnh nhân. ông đến cạnh một anh lính trẻ đang hấp hối và hỏi: Này bạn, tôi có thể giúp gì cho bạn? Anh nhìn lên và diễn tả điều ao ước: Ngài sẽ viết thư cho mẹ tôi giúp tôi được không? Ông đồng ý: Tôi sẽ viết và yêu cầu lấy giấy bút. Ông ngồi cạnh giường và viết những gì anh đọc cho. Viết xong, ông quay lại nói: Tôi sẽ gởi thư này ngay sau khi rời khỏi văn phòng. Và bây giờ còn điều gì khác tôi có thể làm không? Anh ngước nhìn, ngập ngừng, và cuối cùng buột miệng: Ngài có thể ở lại với tôi? Tôi muốn ngài nắm tay tôi. Ông nắm tay anh cho đến khi anh chết vài giờ sau đó.
Bà Maria vội vã lên đường… và ở lại với Bà Êlidabét độ 3 tháng: Trên con đường cheo leo đầy sỏi đá, Mẹ bước đi bằng cả tâm hồn. Trái tim Mẹ hòa cùng nhịp đập với Giêsu, với khát khao phục vụ con người.

Dưới đây là câu chuyện của một người, một người đang sống trên đời nhưng lại đã mệt mỏi đến phát khóc lên được. Người ấy có thề là chính tôi, chính bạn chăng?
Một ngày kia, tôi nhìn quanh mình và thấy rằng:
Hạnh phúc đang ở đó, ngay trong tầm tay mình.
Tôi đưa tay ra để nắm lấy thứ hạnh phúc ấy.
Đó là một cành hoa, tôi bèn hái lấy đóa hoa.
Nhưng khi đóa hoa đã nằm trong tay tôi thì nó trở nên úa tàn...
Hạnh phúc lại là một tia nắng mặt trời.
Tôi ngước mắt nhìn lên để đón lấy ánh sáng rực rỡ,
Nhưng tức khắc có một đám mây che phủ mất cả mặt trời...
Hạnh phúc lại còn là một cây đàn ghi-ta.
Tôi vuốt ve những phím đàn,
Nhưng nó chỉ bật lên những thanh âm nhạt nhẽo vô duyên...
Ngày hôm sau, tôi vẫn tiếp tục đi tìm hạnh phúc.
Dọc đường, tôi thấy một đứa bé đang khóc vì tủi thân.
Chẳng biết lấy gì mà an ủi, tôi hái một đóa hoa để tặng cho em
Hương thơm đóa hoa cũng làm cho tôi phải ngất ngây...
Tôi lại gặp một người đàn bà đang run lập cập,
Mà quần áo trên người thì lại rách tả tơi.
Tôi nắm lấy tay bà ta và dẫn ra dưới ánh nắng mặt trời.
Ngay lúc đó, chính tôi cũng cảm thấy được sưởi ấm lây...
Sau đó, tôi lại gặp một nhóm bạn trẻ đang vui đùa ca hát.
Tự nhiên, tôi cũng cảm thấy bị cuốn hút lạ lùng đến với họ
Bởi vẻ đẹp của những giai điệu tan ra từ chiếc ghi-ta cũ kỹ. Chiều hôm ấy, tôi trở về nhà, và tôi cảm thấy hạnh phúc đã trào dâng tự thâm sâu... 
Cầu nguyện: 
Lạy Mẹ Maria, trên con đường cheo leo đầy sỏi đá, Mẹ bước đi bằng cả tâm hồn. Trái tim Mẹ hòa cùng nhịp đập với Giêsu, với khát khao phục vụ con người. Và con đây cũng là khách lữ hành, đang bước đi từng ngày trên con đường trần gian, trong tim mang một tình yêu và sức sống của tuổi trẻ, cùng biết bao lo lắng cho tương lai. Xin dạy con biết dấn thân nhập cuộc vì tình yêu Đức Kitô.
Mẹ Maria ơi, xin Mẹ dạy con: biết cất lên lời ca cảm tạ; biết mang Giêsu bên mình và làm quà tặng cho những người xung quanh; biết sẵn sàng phục vụ quên mình, vì khi cho đi là con được nhận lãnh bội phần.

Wednesday, May 4, 2011

Những Cái Tình

Nghỉ lễ, tôi về miền Tây ăn cưới nhà người bạn.
Đám cưới, đó là sự kiện quan trọng của đôi bạn trẻ khi quyết định đi đến hôn nhân, có đời sống chung chính thức đối với Giáo hội và xã hội. Vâng, bởi vì lí do này mà ý nghĩa của ngày lễ cưới không chỉ giới hạn ở đôi bạn trẻ nữa, nhưng là niềm vui và sự kiện lớn của cả gia đình, thân tộc, hàng xóm và bạn bè... nét đẹp của văn hóa đất nước mình là ở đây. Tôi bắt gặp tình gia tộc, tình làng nghĩa xóm, tình bạn bè,... nơi những con người quê chân chất ở vùng sông nước, những cánh đồng thẳng cánh cò bay này. Đẹp lắm những cái tình!
Học tập và làm việc trong môi trường đô thị, tôi dần quen với những nếp sống theo kiểu công nghiệp: mọi thứ đều quy thành tiền. Tình cảm con người, ở một góc độ lớn, cũng được đong đo qua giá trị vật chất. Bạn bè, đồng nghiệp tôi lập gia đình, chúng bạn kháo nhau đi đóng "hội đen" và hẹn ngày đến phiên mình được "hốt hội". Vậy đó, nói tiếu cho vui nhưng thực tế vẫn là thực tế. Bạn bè thân thiết, tình bạn gắn bó lắm lắm nhưng nhịp sống của xã hội là vậy. Ừ, thì để giúp bạn thôi mà... nhưng ai "có điều kiện" thì dễ, bạn bè mất dần vì không phải ai cũng "có điều kiện"... Cái tình bạn của chúng tôi mất dần từ đây.
Về ăn đám cưới vùng quê, tôi như bắt gặp lại những hình ảnh thân quen của tuổi thơ. Thân quen thật đó nhưng cũng thật lạ, có lẽ vì đã quá lâu rồi tôi không được thấy. Đám cưới, ngày hội của gia đình, của bạn bè và của làng xóm. Tôi đi chung chuyến xe với những người bạn của chú rể. Họ từ miền quê này lên thành phố lập nghiệp, giờ về quê chung vui với thằng bạn. Mấy tiếng ngồi trên xe là thời gian họ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm tuổi thơ vùng sông nước với những con kênh, những trò trẻ con. Hình ảnh nhà đám hiện ra trước mắt tôi: Trẻ con vui đùa ở góc sân, người trang trí nhà cửa, người lắp điện, người dựng rạp, người sắp xếp bàn ghế, người dọn rửa, người bắt gà, người mổ nghé, người nấu ăn,... mỗi người một việc. Nhịp nhàng. Vui vẻ nói cười kể chuyện nhà tôi, nhà các bác... Thân tình. Tiếu táo. Làm việc luôn tay mà không ai mệt mỏi. Đến bữa, cùng ăn. Ăn xong lại cùng dọn dẹp rồi ai lại về nhà nấy, dư đồ ăn thì chủ nhà gửi mỗi người "một túi" đem về làm... quà. Ngạc nhiên và mến phục. Tính toán hơn thua, tôi nghĩ họ chẳng có.
Chỉ hai ngày sống trong không khí đám cưới vùng quê, tôi tìm lại được những cái tình rất thật của con người. Nghĩ về cuộc sống của các Kitô hữu thời Giáo hội sơ khai, tôi nghĩ chắc họ cũng bắt đầu với tinh thần sống như vậy: cùng đóng góp, cùng chia sẻ, cùng nâng đỡ nhau và cùng chung niềm vui, niềm tin Thầy Giêsu Phục Sinh, có Chúa Thánh Thần tác động và họ được chúc lành. Với những tình cảm quý mến của gia đình, bạn bè và lối xóm, tôi tin đôi vợ chồng trẻ này cũng được chúc phúc. 
Bluefish