Wednesday, May 4, 2011

Những Cái Tình

Nghỉ lễ, tôi về miền Tây ăn cưới nhà người bạn.
Đám cưới, đó là sự kiện quan trọng của đôi bạn trẻ khi quyết định đi đến hôn nhân, có đời sống chung chính thức đối với Giáo hội và xã hội. Vâng, bởi vì lí do này mà ý nghĩa của ngày lễ cưới không chỉ giới hạn ở đôi bạn trẻ nữa, nhưng là niềm vui và sự kiện lớn của cả gia đình, thân tộc, hàng xóm và bạn bè... nét đẹp của văn hóa đất nước mình là ở đây. Tôi bắt gặp tình gia tộc, tình làng nghĩa xóm, tình bạn bè,... nơi những con người quê chân chất ở vùng sông nước, những cánh đồng thẳng cánh cò bay này. Đẹp lắm những cái tình!
Học tập và làm việc trong môi trường đô thị, tôi dần quen với những nếp sống theo kiểu công nghiệp: mọi thứ đều quy thành tiền. Tình cảm con người, ở một góc độ lớn, cũng được đong đo qua giá trị vật chất. Bạn bè, đồng nghiệp tôi lập gia đình, chúng bạn kháo nhau đi đóng "hội đen" và hẹn ngày đến phiên mình được "hốt hội". Vậy đó, nói tiếu cho vui nhưng thực tế vẫn là thực tế. Bạn bè thân thiết, tình bạn gắn bó lắm lắm nhưng nhịp sống của xã hội là vậy. Ừ, thì để giúp bạn thôi mà... nhưng ai "có điều kiện" thì dễ, bạn bè mất dần vì không phải ai cũng "có điều kiện"... Cái tình bạn của chúng tôi mất dần từ đây.
Về ăn đám cưới vùng quê, tôi như bắt gặp lại những hình ảnh thân quen của tuổi thơ. Thân quen thật đó nhưng cũng thật lạ, có lẽ vì đã quá lâu rồi tôi không được thấy. Đám cưới, ngày hội của gia đình, của bạn bè và của làng xóm. Tôi đi chung chuyến xe với những người bạn của chú rể. Họ từ miền quê này lên thành phố lập nghiệp, giờ về quê chung vui với thằng bạn. Mấy tiếng ngồi trên xe là thời gian họ cùng nhau ôn lại những kỉ niệm tuổi thơ vùng sông nước với những con kênh, những trò trẻ con. Hình ảnh nhà đám hiện ra trước mắt tôi: Trẻ con vui đùa ở góc sân, người trang trí nhà cửa, người lắp điện, người dựng rạp, người sắp xếp bàn ghế, người dọn rửa, người bắt gà, người mổ nghé, người nấu ăn,... mỗi người một việc. Nhịp nhàng. Vui vẻ nói cười kể chuyện nhà tôi, nhà các bác... Thân tình. Tiếu táo. Làm việc luôn tay mà không ai mệt mỏi. Đến bữa, cùng ăn. Ăn xong lại cùng dọn dẹp rồi ai lại về nhà nấy, dư đồ ăn thì chủ nhà gửi mỗi người "một túi" đem về làm... quà. Ngạc nhiên và mến phục. Tính toán hơn thua, tôi nghĩ họ chẳng có.
Chỉ hai ngày sống trong không khí đám cưới vùng quê, tôi tìm lại được những cái tình rất thật của con người. Nghĩ về cuộc sống của các Kitô hữu thời Giáo hội sơ khai, tôi nghĩ chắc họ cũng bắt đầu với tinh thần sống như vậy: cùng đóng góp, cùng chia sẻ, cùng nâng đỡ nhau và cùng chung niềm vui, niềm tin Thầy Giêsu Phục Sinh, có Chúa Thánh Thần tác động và họ được chúc lành. Với những tình cảm quý mến của gia đình, bạn bè và lối xóm, tôi tin đôi vợ chồng trẻ này cũng được chúc phúc. 
Bluefish

No comments:

Post a Comment