Bác nói: “Mình đang sống trong thời bình nhưng nhìn những người qua lại, bác vẫn thấy mỗi người đều làm nô lệ cho ít nhất một điều gì đó, không ai tự do hoàn toàn. Nhìn gương mặt họ ta sẽ thấy. Trong cuộc sống, không ai tránh khỏi việc lệ thuộc, nhưng ta có được tự do hay không là do ta chọn mình lệ thuộc vào điều gì.”
...
Hè. Tôi tìm cho mình một thời gian nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi thật sự thì chỉ có thể nghỉ ngơi trong Chúa. Tạm gác mọi lo lắng công việc, học tập qua một bên, tôi đi linh thao cùng mấy người bạn. Im lặng cầu nguyện, chia sẻ trong bình an, trong những lời cầu nguyện... Những lời bác xe ôm hôm nào cũng đi vào những giờ cầu nguyện của tôi và tôi có thời gian nhìn lại mình đã chọn điều gì để lệ thuộc vào. Tôi lệ thuộc vào nhiều thứ quá và chúng làm tôi cảm thấy mệt mỏi, đôi khi tôi cảm thấy kiệt sức... Tôi đi tìm nguyên nhân và có được lời giải đáp cho bản thân: càng đòi hỏi ít ở bản thân, tôi càng được tự do; càng đòi hỏi ít ở tha nhân, tôi càng được tự do. Chúa Giêsu nói: “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.” (Mt 5, 3). Tinh thần tự nguyện trở nên nghèo hèn dẫn tôi đến tự do trong nước Thiên Chúa... Tôi nghe bên học viện, các thầy dòng đang ngân nga tiếng hát và tôi cảm thấy họ đang tự do thật sự...
Chỉ mong Ngài lấy đi,
Mong chẳng còn gì thuộc về con,
Mong chẳng còn gì là của con.
Để con được trắng tay,
Con chỉ còn Ngài để giữ lấy,
Con được chọn Chúa mãi là của con.
Chỉ mong Ngài xóa đi,
Mong chẳng còn gì để chiếm hữu,
Mong chẳng còn gì để ràng buộc con.
Để con được ngước lên,
Con tìm được Ngài là chân lý,
Con được cùng Chúa đồng hành luôn.
Chỉ mong Ngài cất đi,
Mong chẳng còn gì để nắm giữ,
Mong chẳng còn gì để mà tự tôn.
Để con chỉ biết yêu,
Yêu một mình Ngài trọn đời con,
Con nhìn nhận Chúa chính nguồn tình yêu.
...Tôi trở lại cuộc sống đời thường và bắt đầu hành trình tìm tự do cho tôi trong những tương quan hằng ngày của cuộc sống... Tôi tin mình sẽ gặp khi tôi có Thầy Giêsu cùng đồng hành.
Bluefish
No comments:
Post a Comment