Ngày nhỏ, trước ngày Rước Lễ lần đầu, tôi được nghe kể một câu chuyện về một người đàn ông đã tìm nhiều cách để có thể hiểu được tại sao Chúa Giêsu lại có thể là chính những tấm bánh nhỏ sau khi vị linh mục đọc lời truyền phép.
Trong trí hiểu của một đứa trẻ, tôi cũng có thắc mắc như người đàn ông trong câu chuyện và tôi nghĩ các bạn tôi cũng vậy. Những tấm bánh nhỏ kia là chính Chúa Giêsu đó sao? Tôi rước những tấm bánh là rước chính Chúa Giêsu vào lòng? Làm sao cùng một lúc Chúa Giêsu có thể là tấm bánh tôi rước và tấm bánh những người bạn của tôi rước hay rất nhiều người lên rước lễ đều là rước chính Chúa Giêsu?... Tin vào Bí tích, tin vào những gì được dạy. Vâng, tôi đã tin rằng tôi sẽ rước Chúa Giêsu vào lòng tôi. Thế nhưng, suy nghĩ của một đứa trẻ trong tôi cũng luôn có những câu hỏi "tại sao?" và tôi đã tìm được lời giải đáp khi nghe vị linh mục trong câu chuyện trả lời thắc mắc của người đàn ông:
- Vị linh mục: Anh thắc mắc sau khi vị chủ tế truyền phép, từ một tấm bánh đã trở nên chính Mình Máu Thánh Đức Giêsu, được bẻ ra và mọi người đều được Đức Giêsu ngự vào lòng?
- Người đàn ông: Vâng. Làm sao có thể hiểu được?
Vị linh mục đưa người đàn ông một chiếc gương và nói:
- Anh hãy nhìn vào chiếc gương đi và cho tôi biết anh thấy gì?
Người đàn ông nhìn vào chiếc gương và trả lời:
- Tôi thấy gương mặt của tôi.
Vị linh mục cầm lại chiếc gương và đột nhiên ném mạnh xuống đất, chiếc gương vỡ vụn thành nhiều mảnh trước sự sững sờ của người đàn ông. Ông ta chưa hiểu tại sao vị linh mục lại có hành động như thế. Vị linh mục nhặt một mảnh gương nhỏ lên và đưa cho người đàn ông.
- Anh hãy nhìn vào mảnh gương này đi và cho tôi biết anh thấy gì.
- Tôi thấy gương mặt của tôi trong mảnh gương.
- Thế còn mảnh gương này thì sao?
- Tôi cũng thấy gương mặt của tôi trong đó.
Cứ thế, hết mảnh này đến mảnh khác, vị linh mục chỉ hỏi "Anh thấy gì trong mảnh gương?" và rồi người đàn ông dần dần nhận ra: Chiếc gương nguyên vẹn phản chiếu hình ảnh của ông ta, những mảnh gương vỡ vụn cũng có thể phản chiếu hình ảnh của ông ta. Lòng ông ngập tràn vui sướng khi nghe vị linh mục nói với ông:
- Anh đã hiểu rồi đó. Như chiếc gương bể thành nhiều mảnh, một tấm bánh được bẻ ra và được trao ban. Chính Đức Giêsu Kitô là tấm bánh đã được bẻ ra và trao ban cho tất cả mọi người. Khi đón nhận Đức Kitô vào lòng, anh sẽ được hiệp nhất với Người, trở nên giống Người. Anh cũng có thể "bẻ" chính mình ra, chia sẻ với mọi người xung quanh...
Hôm này mừng lễ Kính Mình Máu Thánh Chúa, tôi cảm nhận một từ: chia sẻ. Chúa Giêsu đã "bẻ" mình ra, Người đã chia sẻ chính Người để tất cả con người đều được cứu độ, được sống trong niềm vui làm con Thiên Chúa. Để trở nên giống Chúa, tôi có thể chia sẻ với mọi người như thế nào? Có rất nhiều điều trong cuộc sống tôi có thể chia sẻ với mọi người xung quanh, không cần phải là những điều lớn lao nhưng là những điều rất bình thường mà nhiều khi tôi không nghĩ đến: một nụ cười, một câu hỏi thăm, một lời động viên, một hành động như lấy giúp bạn một ly nước hay cất đồ giúp bạn khi trời mưa.v.v... Khi tôi nghĩ đến lợi ích, niềm vui của người khác là tôi đã chia sẻ rồi, tôi đã "bẻ" chính mình để đến với mọi người.
Những cảm nghiệm trên sẽ chỉ là cảm nghiệm và chúng nằm yên trong tâm trí tôi nếu tôi không đưa vào thực hành trong cuộc sống. Chắc chắn rằng sẽ không dễ dàng cho tôi khi tôi chọn lựa chịu thua thiệt, phải từ bỏ chính mình, đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của chính mình.
Mẹ Maria năm xưa khi nghe tin người chị họ Elizabeth đang mang thai, Mẹ đã không đắn đo suy tính mà lên đường ngay để giúp người chị họ đang mang thai trong lúc tuổi già. Mẹ không nghĩ đến sự mệt mỏi của mình nhưng chỉ nghĩ đến niềm vui được chia sẻ với người chị họ và giúp đỡ chị họ trong những ngày khó khăn. Niềm vui được nhân lên nhiều hơn khi Mẹ đem chính Con Thiên Chúa đến để chia sẻ...
Nhìn vào tấm gương của Mẹ Maria, tôi sẽ có sự động viên để thực hiện và tôi chúc bạn cũng sẽ thực hiện được những điều tốt đẹp trong cuộc sống khi bạn đem Chúa đến để chia sẻ...
Bluefish
No comments:
Post a Comment