Sunday, September 26, 2010

NHÀ CỦA CHÚA Ở ĐÂU?

Một kinh sư tiến đến thưa Người rằng: "Thưa Thầy, Thầy đi đâu, tôi cũng xin đi theo." Đức Giê-su trả lời: "Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu." (Mt 8, 19-20)

CHỖ MÌNH Ở CÒN RỘNG LẮM!

Nhà đang sửa nên vấn đề chỗ ở là vấn đề lớn cho anh em. Thi thoảng có việc về tìm vội đến phòng người anh em ở tạm cho qua ngày qua bữa. Phòng chật nên người ngủ dưới đất kẻ ngủ bên trên. Người anh em thấy ngài ngại vì nhà của người xin tá túc tuy không rộng nhưng đủ chỗ để nương thân thư thả hơn mà lại nằm đất.
Chiều nay, hai anh em rông bộ vào trung tâm ung bướu thăm vài người đang trị bệnh. Vội bước lên lầu 2 nơi các em nhỏ trú ngụ. Người anh em trố mắt khi nhìn thấy căn phòng gấp 4 lần căn phòng người anh em trú học nhưng lại là chỗ tá túc cho 28 em nhỏ mang căn bệnh quái ác cùng ngần ấy phụ huynh đang dõi bước với các em. Có những em còn quá nhỏ thì có cả cha lẫn mẹ đi theo để đỡ đần cho bé. Và như vậy, sự quá tải về con người trong căn phòng chật chội ấy không tài nào tránh khỏi. Không phải chỉ ngày này, tháng này nhưng tình trạng quá tải nơi trung tâm ung bướu là điều “thường ngày xảy ra ở huyện”.
Chẳng ai mong vào nơi mà sự sống quá mong manh ấy. Những người kém may mắn thì đành chịu với những cảnh đời chen chúc như vậy.
Cũng nơi ấy, trên lầu các em, những người lớn cùng mang chứng bệnh như các em cũng chẳng hơn gì các em là mấy. Những chiếc giường sắt cũ kỹ cũng “cõng” trên mình 5 thân phận. Chật quá nên chẳng còn cách nào khác là họ nhường nhau kẻ nằm đất người nằm trên. Bên trên quay qua quay lại cưu mang cũng chỉ 2 người, còn lại dưới gầm giường và khoảng giữa chia được 3. Thân nhân không còn chỗ nào khác đành chọn chốn hành lang.
Đang khi đi dọc hành lang chuyển từ phòng này sang phòng khác thăm các em và bệnh nhân thì người anh em ghé tai tôi nói nhỏ “chỗ mình ở còn rộng lắm!”.
Xuống dưới tầng trệt thì cũng chẳng khá hơn là bao. Nhìn những chiếc chiếu manh nằm trong góc tường cũng đủ hiểu đó là nơi tá túc cho những con người không nơi nương tựa.
Chia tay các em trở về nhà. Trên đường về nhà câu nói “chỗ mình ở còn rộng lắm” cứ còn văng vẳng bên tai.
Thật ra mà nói thì con người, ai ai cũng có nhu cầu sống một cuộc sống tươm tất xứng với phẩm giá một con người cả. Thế nhưng mà, có những lúc, có những hoàn cảnh đã đưa đẩy con người vào “khúc quanh” nào đó không thể thay đổi được. Chỉ những ai đụng, chỉ những ai chạm, những ai sống trong cái “khúc quanh” ấy mới hiểu được phận người là gì.
Chẳng ai muốn bệnh nhưng khi đổ bệnh thì cũng phải mau vào đây để tìm thầy tìm thuốc xoa dịu phần nào cơn đau của cơ thể hay tìm lại sự sống bình thường như bao người khác. Thế nhưng mà nghiệt ngã, nghịch lý, sự thật vẫn là sự thật khi phải sống chen chúc trong một căn phòng be bé như vậy. Đơn giản cho những sinh hoạt tối thiểu của con người ở nơi đây quả là tìm sao không thấy.
Nhìn những căn nhà cao thật cao, to thật to lại nghĩ đến những con người đang phải chen chúc nhau trong những căn phòng chật hẹp.
Đôi khi vì hoàn cảnh nào đó như hoàn cảnh hiện tại của gia đình trong thời gian sửa chữa. Ắt hẳn sẽ chật hơn, sẽ bất tiện hơn, sẽ thiếu thốn hơn thường nhật nhưng nhìn đi nhìn lại mình vẫn hạnh phúc hơn nhiều người.
Có lẽ nên đi, có lẽ nên vào những nơi những chỗ mà cuộc sống của con người không chỉ tính ngày tính tháng mà những tiện nghi tối thiểu cũng không có ta sẽ hiểu được cuộc sống của ta.
Nhiều khi chỗ của ta ở còn rộng lắm, còn tốt lắm nhưng ta đâu ngờ rằng quanh ta có những con người ngày đêm vừa phải vật vả để chống chọi với sự sống do chứng bệnh nan y mà còn phải cố để tìm chút hơi thở trong lành trong căn phòng chật chội.
Đêm dần xuống, giấc ngủ đã kề bên nhưng sao những con người bất hạnh cứ mãi đâu đây…
Thanh Tâm

"Lạy Chúa, họ là những người anh em của Chúa, những người chấp nhận những không gian chập hẹp để mong được cứu sống, là những người Chúa đang đồng hành, cùng chịu những đau khổ của kiếp làm người. Nhà của Chúa là bên cạnh họ!? Xin giúp chúng con luôn nhận ra hình ảnh Chúa nơi những người kém may mắn. Và xin chỉ dạy chúng con cách trở thành nguồn an ủi cho họ."

No comments:

Post a Comment