Mấy tuần trước, lang thang trên mạng, tôi đọc được câu chuyện của một bạn sinh viên viết về mẹ mình. Tôi cũng không nhớ rõ hết các chi tiết, nhưng câu chuyện nói về tình mẹ của một người điên.
Câu chuyện bắt đầu từ một ngày có một cô gái điên xuất hiện trong làng. Không ai biết cô từ đâu đến, tên gì. Trong làng có anh chàng nghèo quá không lấy được vợ, bà mẹ đưa cô gái điên về làm vợ anh để sinh con. Một cậu bé kháu khỉnh ra đời nhưng người mẹ điên chỉ được nhìn chứ không một lần được chạm vào con. Bao lần người mẹ điên khóc ú ớ xin bế con nhưng đều bị bà nội cậu bé chửi rủa và đuổi đi. Nhà nghèo không đủ ăn, lại có được đứa cháu nội rồi nên nuôi người mẹ điên trong nhà chỉ tốn cơm và vướng víu, vì vậy bà nội đuổi mẹ điên đi, đi thật xa. Cậu bé lớn lên trong sự chăm sóc chiều chuộng của bà nội nhưng luôn bực tức với lũ trẻ trong xóm vì chúng nói mẹ cậu là con điên. Năm cậu 6 tuổi, người mẹ điên trở về làng tìm con. Bà nội hối hận vì đã đuổi mẹ điên đi, giờ đón về nuôi và sai việc vặt trong nhà. Người cha đã có công việc nhưng gia đình vẫn chật vật tìm miếng ăn hằng ngày. Người mẹ điên không giúp được việc gì nhiều nên hay bị đánh đập. Mỗi lần như thế, bà chỉ rên rỉ khóc vì đau. Cậu bé căm ghét người đàn bà điên và tức giận khi ai đó nói là mẹ cậu. Người mẹ điên không tỏ thái độ oán giận mà luôn sẵn sàng bảo vệ con trai, đánh đuổi những ai bắt nạt con. Người mẹ điên luôn nhìn con trai mình một cách âu yếm và sợ hãi khi con tức giận. Những năm tháng người con đi học trên huyện, nhà nghèo nên người mẹ điên hằng ngày đi bộ hơn 10km để đem cơm cho con trai. Có lẽ tình mẫu tử đã giúp người mẹ điên hoàn thành việc này một cách tốt đẹp trong suốt 3 năm trời. Một ngày nọ, bà đem cơm cho con cùng mấy trái táo dại. Cậu bé ăn táo và khen ngon làm người mẹ rất hạnh phúc. Người mẹ chia tay con để trở về nhà, nhưng ngày hôm sau cậu bé không thấy mẹ đưa cơm đến mà là bác hàng xóm lên hỏi mẹ điên đã về chưa mà sao không thấy về nhà. Cậu bé nói đã về trưa ngày hôm trước và lúc về mẹ rất vui. Như có điềm gở gì khi cậu bé nhớ rằng mình đã khen trái táo dại mẹ đưa. Cậu lao đi trên con đường mà mẹ điên vẫn đi và... thấy dưới vực sâu bên đường, xác một người phụ nữ đã chết từ bao giờ, trong tay vẫn đang cầm một trái táo dại. Cậu bé hét lên gọi "Mẹ!", tiếng mẹ đầu tiên nhưng đã quá muộn. Có lẽ người mẹ điên chết trong hạnh phúc khi đang hái những trái táo dại và nghĩ rằng con trai sẽ vui khi ăn chúng.
Chiều thứ Bảy vừa qua, tôi tham gia nhóm tình nguyện viên dẫn các em khiếm thị của trường Khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu đi bơi. Khi mọi người đã về, chỉ còn lại một em khiếm thị phải chờ ông ngoại đến đón. Tôi ngồi lại nói chuyện với em cùng mấy cô giáo thiện nguyện khác. Một cô người Úc hỏi em: "How much lucky money did you get on Tết holidays?" Tôi dịch lại tiếng Việt em nghe, em không biết trả lời tiếng Anh nên bẽn lẽn ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Con được 600 ngàn đồng". Tôi nói lại cho mọi người biết và hỏi em: "Con định làm gì với số tiền đó?" Gương mặt đầy phấn khởi, em trả lời: "Con đang góp tiền để mua TV cho mẹ con, TV phẳng LG, màn hình rộng đó nhé. TV của mẹ con hư rồi". "How lovely boy!", mọi người nghe đều ngạc nhiên và rất xúc động trước tấm lòng của em dành cho mẹ. Em chỉ có thể thấy mờ mờ nếu đưa vật nhỏ sát khóe mắt vậy nên xem TV là việc không thể đối với em. Em chỉ muốn mẹ có TV xem cho đỡ buồn và giải trí, nghỉ ngơi... và đó là mơ ước của em dành cho mẹ.
Ngày Quốc tế Phụ nữ, tôi nghĩ về tình thương của những người mẹ và tấm lòng của những người con. Tôi cám ơn cuộc đời vì vẫn luôn còn đó những tình yêu mẫu - tử để mọi gánh nặng trong cuộc sống được nhẹ nhàng hơn. Xin gửi đến những người mẹ lời cám ơn chân thành của những đứa con: Cám ơn mẹ vì mẹ là mẹ của chúng con.
Hướng về Mẹ Maria,
xin Mẹ cũng luôn đồng hành với chúng con
và dẫn dắt chúng con đến với Con của Mẹ.
Mừng Mẹ ngày 8-3.
Bluefish
No comments:
Post a Comment