Sunday, January 30, 2011

Những người sống độc thân

Các chị bạn đã về quê ăn Tết, chỉ còn lại mình tôi.
Ngồi một mình trong ngôi nhà lớn này, tôi nghĩ về những người sống độc thân. Không phải các linh mục hay tu sĩ nam nữ hay các nhà tu của các tôn giáo, tôi nghĩ về (tôi tạm gọi) những "bà cô đã quá xuân thì", những người "ở vậy" - không chồng con. Cuộc đời họ lầm lũi?
Thử làm một phép so sánh nhỏ giữa các "nhà tu" và các "bà cô":
Giống nhau: họ đều sống độc thân.
Khác nhau: những người sống đời tu trì còn có giáo xứ, có cộng đoàn để sinh hoạt, còn những "bà cô" này thì sống với gia đình. Tất nhiên rồi. Nhưng chỉ sống với cha mẹ họ khi cha mẹ còn sống. Cha mẹ mất đi, họ sống với anh chị em? Hiếm và khó lắm. Ai cũng phải lo cho cuộc sống, gia đình của mình mà. Tôi thấy đa phần là vậy.
Không biết phép so sánh của tôi có đúng không? nhưng tôi vẫn thấy cuộc đời họ sao mà ảm đạm quá.

Bác tôi, không lấy chồng, "ở vậy" để chăm sóc bà ngoại tôi. Bà tôi đã mất cách đây gần 10 năm. Từ ngày bà ngoại mất, bác về ở một mình trong ngôi nhà ông ngoại để dành cho bác. Em tôi xuống ở cùng, nhưng vì còn đi học, tuổi trẻ còn ham chơi nên bác vẫn như "ở một mình" vậy. Mặc dù bác cũng tham gia sinh hoạt nhóm này nhóm kia cho khuây khỏa, nhưng khi về đến nhà lại là một thế giới - một người, buồn và cô đơn vô hạn. Lại thêm phần hay nghĩ ngợi, lam lũ cả đời nên nhiều năm trở lại đây, tôi chưa thấy ai mắc nhiều bệnh như bác. Bác nói: "Bác đi bệnh việc cứ như đi chợ." Tuần rồi lên bệnh việc Chợ Rẫy thăm bác, bác nói những người sống độc thân như bác chịu thiệt thòi nhiều lắm. Ở gia đình, nếu được anh chị em thương yêu thì cũng chỉ ở một giới hạn nào đó thôi. Trong xã hội, những người này thường được xem là những người khó tính, không giống ai vì không chịu lập gia đình như bao người. Ngay cả trong Giáo hội cũng không có sự quan tâm. Bác kể: "Đã lâu lắm rồi bác không đi rước kiệu khi giáo xứ có lễ nghi trọng thể. Vì khi đi rước, đi với giới trẻ không được, đi với hiền mẫu cũng không được, mà đi với cụ bà lại càng không. Bác đi vào giới nào cũng bị trêu chọc nên bác ở nhà, không tham dự nữa. Tủi lắm chứ." Nghe mà thấy thương cho những con người này.

Năm hết, Tết đến, người người háo hức trở về sum họp gia đình: cha mẹ, con cái.
Không biết những người sống độc thân như bác tôi, họ sẽ có niềm vui, hạnh phúc như thế nào của giây phút sum họp nhỉ? Chắc là có thôi, nhưng có lẽ trong một tâm tình khác.

Chúa ơi, Chúa là Mùa Xuân vĩnh cửu, xin hãy đem niềm vui, sự an ủi cho những người đang sống cô đơn trong những ngày xuân về. Xin Chúa luôn mãi ở cùng họ để họ không cảm thấy cô đơn trong tình yêu Chúa cho dù họ đơn độc giữa bao người.

Bluefish

No comments:

Post a Comment