Một lần đi Vũng Tàu, tôi quyết tâm leo đến tượng Chúa Giêsu trên núi Tao Phùng. Những bậc thang đầu còn nhanh nhẹn, nhưng không lâu sau đó là những bước chậm chạp, nặng nề dần... Đường lên tượng Chúa là những bậc thang an toàn, tôi có mũ che nắng, có chai nước uống dọc đường và có thể ngồi nghỉ bất cứ khi nào cho đến lúc lên đến chân Chúa. Với điều kiện thuận lợi như thế mà tôi còn thở hắt ra vì mệt, chân tay rã rời, đau mỏi...
Hôm nay, nhớ lại những hình ảnh trong phim Cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu, tôi thấy rùng mình vì những hình ảnh quá đau thương: những lời chế nhạo, những lời phỉ báng, những trận roi đòn, thân mình Chúa đẫm máu, gương mặt biến dạng vì những vết thương,... Chúa một mình chịu đựng tất cả. Người đơn độc giữa những tên lính hung hãn, giữa dòng người đang lạnh lùng trước bạo lực. Có những ánh mắt dõi theo từng bước xót thương Người, nhưng khoảng cách xa quá,... Tất cả hiện lại trong tâm trí tôi. Đường Thập Giá Chúa đi gian nan, tàn khốc quá. Chúa trả giá cho tình yêu của Người đắt đến vậy sao?
Tôi muốn cảm nghiệp sâu xa hơn những gì được tường thuật trong bài Tin Mừng hôm nay, vậy nên tôi đã mở phim Cuộc Khổ Nạn của Chúa Giêsu để xem lại. Thế nhưng, tôi chỉ xem được một đoạn ngắn và không thể xem tiếp. Tôi thấy sợ trước những cảnh bạo lực đó. Tôi hoảng sợ và không đủ can đảm xem tiếp khi nhìn thấy ánh mắt, gương mặt đã bị biến dạng của Chúa. Ánh mắt Người vẫn nhân từ nhưng tôi không đủ can đảm đối diện. Dẫu đây chỉ là những thước phim thôi nhưng tôi lại cảm thấy ngạt thở khi xem. Tôi sợ những hình ảnh bạo lực hay tôi sợ phải đối diện với những lầm lỗi của tôi? Có lẽ là cả hai. Mỗi lầm lỗi của tôi sẽ thêm một lằn roi trên thân thể Chúa, Thánh Giá Chúa vác nặng thêm, đường đến đình đồi Golgotha lại thêm sỏi đá...
Chúa ơi, con xin lỗi Người.
Bluefish
No comments:
Post a Comment