- Có chứ. Còn em? - Tôi trả lời và hỏi lại
- Em có về. Thi xong em về ngay.
- Tết năm nay em ở lại đây. - Một bạn khác nói- Em cũng vậy. Em ở lại kiếm việc làm trong Tết. Năm nay không có tiền về quê.
....
Cứ thế, tất cả các bạn đều tham gia chủ đề này: về quê ăn Tết hay ở lại thành phố. Đa số các bạn trong Nam đều về quê, nhưng các bạn ngoài Bắc thì...
- Em nhớ nhà lắm, nhưng chịu. - Một bạn nói.
Không khí đang vui bỗng trùng xuống. Có lẽ các bạn quê xa đều đồng cảm...
Tôi nhớ hồi còn đi làm ở một công ty ở huyện Vĩnh Cửu, Đồng Nai. Cả công ty khoảng 6-7 ngàn công nhân viên, xưởng tôi làm có khoảng 600 công nhân. họ từ các miền của đất nước về đây làm, góp chút tiền công nhân ít ỏi gửi về quê cho gia đình. Chị thư kí nhân sự ngồi cạnh tôi, những ngày này bắt đầu nhận đơn nghỉ phép năm của công nhân (Một năm có 12 ngày phép, gọi là phép năm). Trong năm có ốm bệnh mà vẫn đi làm được thì họ vẫn cố gắng đi. Họ để dành phép năm để có thời gian về quê ăn Tết. Nhưng không phải ai cũng được kí nghỉ phép vì nếu nghỉ nhiều công nhân trong dây truyền, năng suất của xưởng sẽ giảm. Thế nên, sếp tôi luôn phải họp với truyền trưởng để xem những công nhân nào mấy năm không về sẽ ưu tiên kí trước. Thông thường thì các anh chị công nhân họ cũng tự phân chia với nhau, thay phiên nhau 2-3 năm về một lần. Không ngạc nhiên khi thấy ai nhảy mừng khi nhận báo được kí nghỉ phép. "Tết năm nay tôi sẽ về quê!" Họ tíu tít khoe nhau như những đứa trẻ khoe bông hoa điểm ngoan.
Đó mới chỉ là bước đầu tiên trên một hành trình dài của những người công nhân về quê ăn Tết. Quà đem về quê? Về quê bằng cách nào? Tàu hay xe buýt? Vé xe, vé tàu thường phải mua từ mấy tháng trước. Giá vé xe những ngày giáp Tết lên theo cấp số cộng mỗi ngày, không ai biết chính xác giá bao nhiêu. "Còn tùy" Một lần tôi hỏi một anh chủ xe ở bến xe Miền Đông. Lên được xe rồi thì... Tôi không có kinh nghiệm ngồi xe về quê xa nên không biết thế nào, nhưng nghe mấy anh chị kể lại thì ớn quá... "Không sao, được về quê ăn Tết thì những chuyện đó là chuyện nhỏ." Câu nói này tôi nghe nhiều lần rồi.
Tôi về quê chỉ mất 1,5 giờ đi xe máy.
Dễ dàng.
Thuận tiện.
Bất cứ khi nào tôi muốn.
Vậy mà những lần về nhà tôi còn háo hức huống chi là họ...
Mỗi lần chạy xe về đến cổng giáo xứ, bao giờ tôi cũng ngước lên nhìn tượng Chúa Giêsu đứng dang tay ở trên nóc cuối nhà thờ và nói "Con chào Chúa". Thích lắm lắm! Bình an và yêu thương. Cánh tay Chúa dang rộng như luôn ôm hôn chào đón những đứa con về nhà. Có vậy tôi mới cảm nhận phần nào hạnh phúc của người con hoang đàng trở về và được người cha nhân từ mừng đón. Anh ta muốn nhận lỗi và xin cha tha. "Không cần, mừng con đã trở về".
Mà tôi có giống người con hoang đàng không nhỉ? Tôi sẽ "về quê"?
Chúa ơi, xin ban bình an cho những người sẽ lên đường về quê trong dịp Xuân này.
Xin nâng đỡ, ủi an những người xa quê khi thời khắc Xuân về.
Xin nhắc nhớ con đến với bí tích Hòa Giải để con được "về quê", nơi Người Cha Nhân Từ đang chờ đón...
Bluefish
No comments:
Post a Comment